Chào mừng đến với KinhThi’s Blog

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

BỖNG, XA LẠ VỚI CHÍNH MÌNH





                        Có những đêm
            Ta thấy mình là Sỏi Đá
                             Trăn trở lăn
        Theo từng bước chân đời
                                   Có đêm,
 Ta thấy mình là Rong Bèo nhỏ
                           Giữa Bụi trần
                  Và Tục lụy- nổi trôi!




                                        Rồi một đêm
                   Ta thấy mình là cơn gió lạ
                                       Đi lang thang
                Đến khắp chốn không người
                                         Lại một đêm
                 Ta thấy mình là cơn mưa đổ
                                      Rơi xuống đời
                    Mang cả những buồn vui!

                                            Ta thấy gì?
          Trên bước đường chợt quen rồi bỗng lạ
                                           Với hư vô…
   Chốn địa đàng chính là cõi thần tiên!!
                                                       ĐỖ KINH THI


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét