28.12.07
Một thằng thúc tiếng kèn hơi,
Mang mang dặm khách, sục sôi bước ngàn.
Một thằng ve vuốt cung đàn,
Lẽ đời tưng tửng, thềm lan dặt dìu.
Một thằng ngân vút sáo chiều,
Lơ mơ cõi mộng ngập triều biển khuya.
Tình quanh quẩn, chữ đong đưa
Cùng đồng điệu xướng, cùng trưa tối hòa
Cởi lòng …ta cởi …hết ra!
Hồn là thơ đó– Đắm sa bão bùng!
Ka – Đi – Anh
GÓP BÚT
Nghe đồn:
Mượn tiền Chư Phật mua Buồn
Thiên thai,mấy cõi trầm luân – Cố tìm
Trên cao Chư Phật lim dim
Tiền tao cứ mượn, của Thiền đững lo!
Nên có thơ như vầy :
Cũng như của Bồ đề
Mượn bá tánh –Chúng la
Thôi cứ mượn Chư Phật
Ông ngậm miệng– Không la
Dân gian có câu “nói dối như Cuội”
Ngẫm có câu như vầy:
Cuội lên chùa mượn tiền
Mua cái buồn giải khuây
Hình như Phật cười bảo
Của Chùa cứ lấy xài
Của bần tăng –không nên!
Không rõ thực hư thế nào!?
Phan Phước Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét