SG Hạ 92
Cho ta nghe một thoáng bâng khuâng
Mỗi khi lang thang trên con đường vắng
Với đôi chân đã đan dày năm tháng
Chợt ngập ngừng khi nghe tiếng ve kêu
Theo những bờ tường xanh áo rong rêu
Hoa Phượng đỏ khoe cùng sắc nắng
Với một thuở nào, một chút
yêu thương
Một thời đi qua, một đời vấn vương
Trong
bao nỗi nhớ: tình yêu – bè bạn
Trang giáo án mờ
theo năm tháng
Bục giảng xa rồi, buông phấn trắng tay !
Giọt nắng đi hoang lạc
giữa hàng cây
Bao suy tưởng vụt sáng
lên trong mắt
Cho ta nghe
những gì được mất
Của một thuở nào
Một thoáng bâng khuâng
Đỗ Kinh Thi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét