07.07
Mộng không phải, đời thường cũng chẳng
Nỗi nhập nhằng của kiếp phù du
Cõi thiền tưởng sướng lắm ư?
Nợ đời chưa trả, hỏi tu sao đành!
Mộng, một phút công danh cao ngất
Đủ ngựa xe đáng mặt anh hào
Thấp, mình cũng muốn leo cao
Đất đùn, trời đẩy mộng nào? Tủi cho!
Đời là thực, nỗi lo
là thực
Ngày tiếp đêm cơm
áo gạo tiền…
Quẫn cùng lại ước lên tiên
Để mong bao nỗi ưu phiền bay xa
Thực hay Mộng, chẳng qua cũng thế
Vỡ mộng ra, thực đó dời thường
Biết mình là kẻ ly hương
Ngược xuôi gánh nặng
Ghét thương xứ người
Cười mình lỡ vận, lỡ thời
Sang giàu nếu có vẫn người tha phương
Dẫu rằng đâu cũng quê hương…!
Đỗ Kinh Thi
Đỗ Kinh Thi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét