Gió
ơi đừng vội kéo mây về
Ta
ngại cõi lòng chợt tái tê
Tia
nắng ẩn mình trong kẽ lá
Giấc
nồng sợ tuột sợi đam mê
*
Con gió tràn về giữa giấc trưa
Chõng tre kẽo kẹt khúc giao mùa
Hương đồng thoảng khẽ thơm mùi sữa
Giọt nắng đi hoang lướt rãnh bừa
*
Con gió lại về bao lấy ta
Nặng lòng trinh nữ khép vườn xa
Bâng khuâng sương xuống khơi niềm nhớ
Nhập nhoạng chim về réo tuổi qua
*
Con gió quay về cuối nẻo quê
Bước đời trăn trở gót sơn khê
Dõi trông năm tháng dài mơ ước
Gom bóng thời gian ướp lối về…!
ĐỖ KINH THI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét