Xa xưa, xưa thật là xa
Núi mọc trên cỏ, sông sà xuống mây
Rừng chen chúc đứng với cây
Mưa tăng sức gió góp xây thành đài
Trời luôn than ngắn, thở dài
Đá bị trứng chọi mệt nhoài ngã lăn
Đáy hồ sóng gợn lăn tăn
Tử-Sinh, Thiện-Ác, nhập nhằng hư không
Đất sinh tình cảm nhớ nhung
Người sinh ra dưới nghìn trùng bể khơi
Cho là “ Cổ tích ngược đời ”
Ngẩn ngơ của kẻ “ Lỡ thời làm thơ ”
Đỗ Kinh Thi
Đỗ Kinh Thi